Trời đang nắng gắt, chẳng một ngọn gió, không khí
ngột ngạt bức bối kinh khủng. Từ đằng chân trời những đám mây giông đen
kịt bắt đầu ùn ùn kéo đến, ánh mặt trời phản chiếu lên những hình thù
quái dị. Rồi chớp nhì nhằng, tiếng sấm rền vọng vào vách núi.
Mưa quất ràn rạt vào
mái tôn, mỗi tiếng sấm rền làm căn nhà nhỏ của mẹ con Thi rung lên bần
bật. Thằng Tũn đang ngủ khóc thét lên gọi mẹ... Ôm con vào lòng mà nước
mắt Thi rơi lã chã, nó là báu vật, là nguồn sống, là niềm hy vọng của
Thi, không ai có thể chia lìa mẹ con cô được.
Sáng nay người đàn bà
ấy lại đến, vẫn chiếc xe hơi đen bóng, vẫn dáng điệu kênh kiệu với bộ
váy đắt tiền và đôi mắt sắc lẹm sau cặp kính mát, khác chăng lần này bà
ta đưa ra số tiền cao hơn, giọng điệu rin rít sau kẽ răng và thái độ dứt
khoát, bà ta còn dọa sẽ nhờ pháp luật can thiệp rồi gì gì nữa Thi ù hết
cả tai.
Đúng là “miệng lưỡi
người sang có gang có thép”. Mỗi lời nói của bà ta như một mũi dao nhọn
xuyên vào tim cô rỉ máu: “Cô còn trẻ, tương lai còn dài, thêm số tiền
này nữa thừa sức kiếm một tấm chồng. Bằng không, ra pháp lý mất cả chì
lẫn chài thì đừng trách tôi cạn tình”. Nước mắt Thi nhạt nhòa, tất cả từ
từ hiện về như đoạn phim quay chậm.
Mới đó đã năm năm, năm mùa rẫy đi qua thằng Tũn khôn lớn như thổi, khôi ngô tuấn tú với cái mũi hênh hếch giống Nam như đúc. Mỗi mùa rẫy qua Thi lại khắc khoải đợi chờ ngày Nam
quay trở lại. Nhớ ngày đầu trốn nhà lên đây núi rừng hoang vu, những
bản làng người dân tộc thưa thớt, vắng lặng và nhất là những cơn giông
chiều sấm sét đinh tai mà có lẽ
hết kiếp này cô vẫn còn kinh hãi. Người ta bảo vùng này có vàng nên sấm
sét dữ dội hơn chỗ khác, không biết thực hư thế nào chỉ thấy những quả
đồi bị đào bới nham nhở ...
Số tiền gom góp chỉ đủ
làm căn nhà tạm, may có người quen cùng làng đã lên trước nhượng lại cho
miếng đất hoang sim, mua mọc um tùm. Nam
cũng từ dưới kia lên, không hiểu vì lý do gì, có lẽ cuộc sống đồng bằng
trông vào mấy sào ruộng không đủ sống nên bỏ xứ ra đi, ai thuê gì làm
nấy. Trông anh không khác gì một anh Vân Kiều chính hiệu cũng rựa dài,
gùi mây ngậm ống điếu và trong gùi bao giờ cũng có chai nước khoáng đựng
rượu. Công việc nặng nhọc như chặt cây, phát rẫy không phải của đàn bà.
Nhìn Thi lóng ngóng gai mắt, anh xông vào loáng cái là xong. Lúc đầu cô
thấy ngại nhưng lâu rồi thành quen... Trong một lần qua chòi anh ăn cơm
thì cơn giông ập đến, mây đen vần vũ, mưa rào rào, mùi hơi đất nồng
nặc. Lần đầu cô uống rượu để xua đi nỗi sợ hãi trong lòng, mùi rượu ngô
cay cay nồng nồng khiến cô mệt lử, gương mặt đỏ bừng vì hơi men. Một nỗi
khát khao mơ hồ xen chút tội lỗi khiến cô gục vào vòng tay anh, chỉ có
thế cô mới thực sự được chở che, cơn mưa, sấm chớp nhì nhằng chỉ giờ còn
vang vọng, mơ hồ.
Ngày Thi thấy trong người khang khác cô đi tìm Nam
nhưng anh đã ra đi, hỏi chủ đất cũng không biết đi đâu. Mãi sau cô mới
biết anh theo bạn đi cõng hàng lậu bên kia biên giới và đang sống già
nhân nghĩa non vợ chồng với bà chủ hiệu buôn khét tiếng dưới thị xã,
tiền bạc không thiếu chỉ thiếu vắng tiếng trẻ con. Lần đầu bà ta đến,
Thi đã ngờ ngợ khi bà ta cứ nhìn thằng Tũn chăm chăm sau đó dò hỏi
chuyện bố nó rồi tương lai học hành của nó. Những lần sau nữa, mỗi lần
đến bà ta cho thằng Tũn bao nhiêu là quần áo và đồ chơi. Lần này bà ta
quyết tâm giành nó cho bằng được.
Thi mím chặt môi không khóc giống như không còn sợ những cơn giông nữa từ ngày Nam
ra đi. Đôi mắt mở trừng nhìn bầu trời nhám nhúa. Không! Không ai chia
lìa mẹ con cô được, nó là thứ quý giá nhất với cô trên cõi đời này.
Một buổi sáng tinh
sương mọi người lại thấy chiếc xe hơi đen. Từ trong xe bước ra là người
đàn bà sang trọng. Bà ta ngỡ ngàng trước cánh cửa khóa im ỉm, tức tối
làu bàu chửi gì đó rồi lên xe rồ máy lao đi.
Đình Dũng
Ý kiến bạn đọc [ 0 ]
Ý kiến của bạn